Xe đạp gấp Rifle cây “súng trường” hảo hạng của tôi

Vốn là dân văn phòng suốt ngày vùi đầu vào bàn phím, quả thực tôi rất muốn ra ngoài “hít thở” một chút mỗi ngày, tất nhiên, bằng xe đạp. Anh chị em đồng nghiệp cũng chung suy nghĩ, họ rủ nhau sắm một dàn xe đạp thể thao, cái mà tay cầm rất to rồi cong xuống giống như sừng trâu vậy. Nhưng tôi quả thực không yêu nổi chiếc xe ấy, nó quá to, quá nặng, tóm lại là quá khổ so với thân hình của tôi. Vì thế, tôi vẫn luôn mơ về một chiếc xe đạp khác, nhỏ gọn, thời trang, và “độc”.

Tình cờ, tôi được biết về chương trình trải nghiệm xe đạp gấp free tại showroom Xe đạp gấp Papilo. May mắn thay, chẳng cần phải đăng ký gì cả, chỉ việc gọi tới Hotline của Papilo, và thế là một sáng Chủ nhật đẹp trời, tôi đã đến!

Ấn tượng đầu tiên mà chắc chắn ai đến đó cũng sẽ thấy, ở đó có nhiều mẫu xe đạp lạ mắt, màu sắc rực rỡ giống như một chợ hoa 20/10. Tôi đã tìm hiểu một chút về xe đạp gấp qua web của công ty rồi, ấy thế mà vẫn suýt nữa thì… sốc. Một lời khuyên chân thành cho bạn, nếu đây là lần đầu tiên lạc vào “siêu thị xe đạp gấp”, hãy cẩn thận, kẻo lại vì vui quá mà hú hét tại showroom!

Một bạn nhân viên của Papilo hồ hởi chào rồi hỏi tôi muốn trải nghiệm mẫu xe đạp gấp như thế nào. Câu này rất dễ nên tôi trả lời ngay lập tức – chiếc xe gấp lại bỏ vừa cốp oto, bền, kiểu dáng thời trang, đạp không bị mỏi và đặc biệt là sức con gái như tôi có thể nhấc lên được. Cứ nghĩ chẳng có chiếc xe nào đáp ứng được tiêu chí cao như vậy, ai ngờ bạn nhân viên tự tin nói: “Có ngay!”

xe-dap-gap-gon-rifle-papilo

Xe đạp gấp gọn Rifle màu sắc cá tính

Trước mắt tôi là một chiếc xe màu cà-rốt bắt mắt, tên RIFLE – “Rai-phồ” – có nghĩa gốc là “súng trường”. Phải chăng nhà sản xuất muốn nhấn mạnh với khách hàng rằng chiếc xe này rất gọn nhẹ, tầm bắn xa và chính xác? “Cái tên hay ho xứng đáng được 1 điểm, còn lại thì phải thử tận tay mới biết!”, tôi nghĩ vậy.

Bạn nhân viên Papilo giảng giải cho tôi rất nhiệt tình về khái niệm “xe đạp gấp bánh nhỏ”. Tôi gật gật tán thành, nhưng thực ra trong lòng thấy rõ là… lừa đảo! Nhìn cái xe đạp gấp Rifle này xem, khung xe thấp chỉ bằng đầu gối, yên xe và tay cầm cũng chỉ ngang với hông, giá mua về cho đứa cháu học lớp 2 của tôi thì hợp. Màu sắc bắt mắt như này chắc chắn trẻ con thích thôi, đến người lớn như tôi còn thấy hấp dẫn nữa là…

Đang nghĩ lan man thì bạn nhân viên đã dắt xe ra vỉa hè và giục tôi đi thử. Tôi vẫn chưa tin vào mắt mình, Ngã Tư Sở lúc nào cũng đông người qua lại, bảo một người lớn đầu như tôi đi ngoài đường với chiếc xe đạp gấp đồ chơi này ư? Có khi đạp được 10m lại cuồng chân ngã ra thì khổ!

Nhưng rồi, nhìn ánh mắt chân thành và nụ cười tự tin của bạn ấy, quan trọng hơn cả là có một chú trung tuổi cũng đang đạp thử chiếc xe tương tự – màu bạc được phối với sắc đỏ, nên tôi cũng liều. “Cứ đạp cật lực vào”, tôi tự nhủ, “kiểu gì chẳng đi được vài trăm mét”.

1…2…3…, tôi lấy đà rồi đạp thật mạnh. Không ngờ chiếc xe lao vút đi, đúng nghĩa đen của từ “bon bon” mà các cụ thường nói. Chẳng biết là do líp, phanh hay bộ phận gì, mà khi ấy bánh sau xe cứ kêu ro ro hệt như tiếng chong chóng. Có phải bị cọ xát gì rồi không? Cơ mà tại sao xe vẫn bon thế nhỉ? Tôi giật mình vội vàng phanh gấp lại, may mắn là phanh rất “ăn” nên tôi vẫn làm chủ được tình hình.

Có điều gì đó không đúng lắm ở đây! Một chiếc xe đạp gấp bánh nhỏ xíu, tầm 14 inch gì đó, mà lại đạp rất bon? Có phải cái tên “súng trường” đang phát huy tác dụng không nhỉ? Hay tại tôi đã quá khinh địch rồi sao?

Tôi quyết định ngồi lên đạp 1 cách từ tốn và cẩn trọng, dân văn phòng mà, luôn phải tinh tế một chút mới làm sếp hài lòng. Đó cũng là lúc tôi phát hiện ra, nhà thiết kế mẫu xe đạp gấp “súng trường” này đã cố tình tạo ra một chiếc xe khác biệt!

Thoạt đầu ngồi lên xe, lưng phải thẳng đứng thì mới cầm lái được, tôi cảm giác như mình đang ở trong một phòng tập gym, và bài tập của tôi là ưỡn thẳng người cải thiện cột sống. Cũng tốt đấy chứ, không bị gù lưng, không phải cúi mặt xuống, tha hồ vừa đạp xe vừa ca hát “sang chảnh” giống trong phim rồi! Cộng thêm cho chiếc xe 1 điểm!

8 điểm còn lại, lý trí chưa kịp chia cho các tiêu chí khác, thì trái tim tôi đã dâng trọn cho Rifle! Từ trước tới giờ, tôi vẫn khư khư định kiến rằng xe đạp bánh nhỏ thì đạp vừa chậm vừa tốn sức, nhưng tôi đã sai! Tôi có thể đạp song song với chiếc Wave của anh chàng đi bên cạnh, thậm chí còn nhanh hơn, vì không cần phải vặn khoá rồi đề xe gì cả, lại dễ dàng luồn lách lúc đường Láng đông người. Thì ra lời bạn nhân viên nói chẳng ngoa, xe đạp gấp bánh nhỏ – “nhỏ nhưng có võ”. Công phu của chiếc Rifle này ấy mà, phải đạt đến đai đen rồi ấy chứ!

xe-dap-gap-rifle-sieu-nhe-papilo

Đạp xe vừa nhẹ vừa nhanh dù là bánh nhỏ

Nháy mắt đã lại đạp về đến showroom, bạn nhân viên đã chờ sẵn tôi ở đó. Vẫn biết không nên bộc lộ cảm xúc quá đà, nhưng tôi chẳng thể ngừng hớn hở khoe về chiếc “súng trường” vừa trải nghiệm. Bạn nhân viên dường như đã biết trước, và mỉm cười nhờ tôi nhấc chiếc xe trở lại trong nhà. Tôi cũng vui vẻ làm theo, chỉ là nhấc chiếc xe đạp một lần thôi mà, cùng lắm thì cũng 15kg chứ mấy, tôi có thể làm được, hồi học đại học tôi đã đạt 16 tín chỉ giáo dục thể chất rồi!

Nghĩ là làm, một tay tôi nắm vào cổ lái, một tay đặt dưới yên xe, hơi chùng gối xuống lấy đà, dồn lực vào 2 cánh tay rồi… nhấc! Hẫng. Quả thực là bị hẫng! Sao chiếc xe lại nhẹ như thế này nhỉ? Còn nhẹ hơn cả chiếc ghế xoay tôi vẫn ngồi! Không phải chứ??? Quay đầu lại nhìn bạn nhân viên và chú trung tuổi ở đó, thấy 2 người họ đang cười thích thú, tôi ngỡ ngàng cười trừ. Thì ra ai cũng biết trước Rifle là chiếc xe đạp gấp siêu nhẹ, có mỗi tôi bây giờ mới ngộ ra mà thôi!

“Bây giờ em sẽ hướng dẫn chị 3 thao tác để gấp gọn chiếc xe Rifle này nhé!” Vừa nói, bạn nhân viên vừa thoăn thoắt tháo chốt rồi gấp xe. Lại gì nữa vậy nhỉ? Ôi, chiếc xe gấp lại còn nhỏ lắm, chắc cất lọt thỏm trong gầm cái ghế xoay cũng được luôn. Người phát minh ra kiểu xe đạp gấp như thế này, đáng ra phải được trao giải Nobel mới đúng!

Quả thực là một cây “súng trường” có sức sát thương cực kỳ lớn, chỉ chưa đầy 30 phút mà đã đốn gục cô nhân viên công sở khó tính như tôi! “Mua, không mua, mua, không mua, mua, không mua…”, “Phải làm sao đây, chiếc xe siêu nhẹ cao cấp như thế, ngộ nhỡ giá tận vài chục triệu thì tôi có nên chi tiền ra không????”

Áp lực lúc này còn nặng nề hơn cả ngày họp giao ban cuối quý, nhưng tôi vẫn cố mỉm cười tự nhiên, định bụng hỏi bạn nhân viên về giá. Nhưng kìa, chú trung tuổi đã quẹt thẻ chiếc xe màu bạc-đỏ của chú ấy trước, và tôi, rõ ràng đã nghe thấy, chiếc xe đạp gấp Rifle này có giá chỉ 11 triệu!

xe-dap-gap-rifle-cay-sung-truong-papilo

Xe đạp gấp xịn này giá quá rẻ so với lợi ích của nó

“Phen này mình có lời rồi, vậy mà cứ tưởng phải tận vài chục triệu cơ chứ!” Tôi càng thích thú hơn nữa, vì được tặng kèm cả bộ phụ kiện gì đó, tôi mải cười tít mắt mà chẳng kịp nhớ chúng bao gồm những gì. Hình như là gói combo quà tặng cho người đến trải nghiệm thử thì phải.

Trải nghiệm thử, nhưng lại sắm được chiếc xe thật! Quả thực không bõ công đến showroom mà. Đạp chiếc xe đạp gấp Rifle này đến công ty, lại chẳng ăn đứt cả lô xe sừng trâu sừng bò của các đồng nghiệp, mà có khi còn hot hơn cả siêu sao đi mui trần ấy chứ! Vừa gọn nhẹ, vừa nhanh, vừa bền đẹp, chuẩn bài “súng trường” luôn còn gì! Đã hai ngày trôi qua, mà tôi vẫn chưa hết tự hào!

Chào Rifle, chúc mừng em về với đội của chị!

Cảm ơn Papilo nhé, mong công ty sẽ tiếp tục update nhiều mẫu mã xe đạp gấp mới nha, hẹn lần sau tôi và bạn bè sẽ lại đến trải nghiệm!

Trả lời